Tên: Vu Duệ – 于睿
Môn phái: Thuần Dương quan – 纯阳观
Vị trí: Thanh Hư tử
–
Vu Duệ là tứ đệ tử của Lã Động Tân, Thanh Hư tử trong Thuần Dương Ngũ hư tử. Dù là phụ nữ nhưng không hề kém đấng mày râu. Tâm địa thiện lương, mạo mĩ khuynh thành, cơ trí hơn người. “Thiên hạ tam trí, duy tốn nhất thu”, Vu Duệ là một trong Tam trí này.
Mùa thu Khai Nguyên năm đầu tiên (CN năm 713), trời còn chưa sáng, lão đạo quét dọn của Thuần Dương như mọi buổi sớm, quét dọn lá rụng trước cửa, chợt nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ con, liền nhặt lên xem. Thuần Dương Tử thấy giữa hai mắt đứa trẻ này lộ ra vài phần linh khí, rất là yêu thích, nên đặt tên là Vu Duệ (duệ nghĩa là tầm nhìn xa trông rộng). Vu Duệ từ lúc biết chữ, thì đã thích đọc sách, ăn ngủ sách không rời tay. Năm mười tuổi đã đọc thuộc toàn bộ sách trong quan. Năm ấy, Huyền Tông đến Thuần Dương tế trời, Tiểu Vu Duệ đi theo bên cạnh Thuần Dương Tử, nhân lúc Huyền Tông thăm quan đạo quán thì khéo léo dâng lên một bài thơ, bên ngoài là ca ngợi cảnh sắc, nhưng thật ra là ca tụng Huyền Tông một phen thật lớn, khiến Huyền Tông yêu thích bé gái này cực kỳ. Vu Duệ thừa cơ đề xuất rằng sách trong quan quá ít. Huyền Tông cười lớn, lập tức sai người ban cho Vu Duệ rất nhiều sách, cũng hứa rằng Vu Duệ bất cứ lúc nào cũng có thể đến Quốc Tử Giám đọc sách.
Vu Duệ tinh thông kế lược. Người không quen thì nói nàng lòng dạ quá sâu, đa mưu túc trí, tương lai chỉ sợ biến thành thiên hạ đại loạn. Vu Duệ hoàn toàn không để ý, trong lòng nàng, đối với những mưu kế này chỉ cảm thấy hứng thú — không hơn. Quan hệ giữa Thuần Dương với những bang phái thế lực khác, đều do Vu Duệ quản lý. Có đại sự gì, mọi người đều nguyện ý nghe theo an bài của Vu Duệ — bởi vì nàng luôn đúng.
Thế nhưng, Vu Duệ cũng có chỗ bất mãn của riêng mình. Người thông minh quá mức, khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn, tư duy của mình quá nhanh, người thường khó có thể đuổi kịp, bình thường trong quan không có ai để trò chuyện. Lúc còn nhỏ nàng thường nghe sư phụ và sư huynh đàm luận về đại sư huynh Tạ Vân Lưu là nhiều nhất, nhưng không có cơ hội được gặp hắn. Vu Duệ thường vào ban đêm trộm tưởng tượng hình dáng của đại sư huynh: Hắn nhất định rất mạnh, không ai đánh lại hắn, chỉ cần hắn muốn, ra vào hoàng cung cũng có thể tự do như chim ưng. Vu Duệ thậm chí còn tưởng tượng ra bộ dáng uy nghiêm tiêu sái của đại sư huynh sau khi lên làm quan chủ. Nàng luôn một mực chờ đại sư huynh trở về, sau đó nàng phải gả cho hắn, ý tưởng này dù sau khi nàng lớn lên cũng không hề biến mất, thậm chí càng ngày càng khắc sâu, bởi vì nàng cảm thấy những nam nhân nàng biết đều không bằng đại sư huynh.
Vu Duệ thích rất nhiều thứ, luôn ngồi không yên, thường chạy nhảy bên ngoài, gặp phải chuyện hiếm lạ cổ quái thì phải tìm hiểu đến tận cùng. Có một lần Vu Duệ nghe nói ở đại mạc Ca Đóa Lan, có người nghe thấy tiếng gào thét, tiếng quân hào truyền ra từ lòng đất, dường như trong lòng đất đang phát sinh chiến tranh, nhưng mọi người đi sâu vào lại chỉ thấy cát. Khai Nguyên năm thứ hai mươi hai (CN năm 734), Vu Duệ chuẩn bị xong xuôi một mình đi đến Ca Đóa Lan điều tra. Ở Ca Đóa Lan nàng gặp mặt Tạp Lô Bỉ đi ra từ lòng đất, Vu Duệ mới đầu chỉ vì muốn nghiên cứu hắn, mới dốc lòng chăm sóc, nhưng sau khi giữa bọn họ có thể giao lưu lẫn nhau nhiều hơn, lại mơ hồ phát hiện bản thân mình dường như đã yêu Tạp Lô Bỉ. Nàng bắt đầu hoảng sợ, Tạp Lô Bỉ không cùng loại người với đại sư huynh, nàng đã thề phải gả cho đại sư huynh, bây giờ lại đi thích người khác. Vu Duệ không thể chấp nhận bản thân lại là loại người lẳng lơ hay thay đổi như vậy, cho nên nàng chạy trốn, không hề để lại tin tức gì lập tức rời khỏi Tạp Lô Bỉ. Nàng nào biết trái tim của nàng đã để lại cho Tạp Lô Bỉ đâu.
–
–
Chuyển ngữ: Mộc
Tranh: Y Xuy Ngũ Nguyệt
Nguồn: jeongkimchi.wordpress.com
No comments:
Post a Comment