Edit xong phần của Tôn Phi Lượng mà mình cứ ngẩn ngơ mãi. Nếu nói tới nam nhân si tình trong Kiếm Võng thì rất nhiều, thế nhưng kẻ si đến ngốc thì chắc chỉ có Tôn Phi Lượng mà thôi.
Ôi Tôn Phi Lượng xinh đẹp của tôi ơi TT______TT Sao em lại ngốc đến vậy???
–
–
Tên: Tôn Phi Lượng – 孙飞亮
Môn phái: Thất Tú phường – 七秀坊
–
–
Tôn Phi Lượng là một trong số ít những nam hài mà Thất Tú phường thu dưỡng (Tôn Phi Lượng không phải là người của Thất Tú phường), bởi vì trước đây bộ dáng dị thường tuấn mỹ mà trở thành trường hợp đặc biệt. Từ nhỏ thiên tư thông tuệ, nhận thức hơn người, về sau Tôn Phi Lượng lớn lên lại tuấn tú nho nhã, tác phong nhẹ nhàng. Thế nhưng thiếu niên Tôn Phi Lượng lại yêu một người hơn mình rất nhiều tuổi là Khúc Vân. Tôn Phi Lượng lúc nhỏ vì nhìn thấy Khúc Vân cùng Diệp Huy ở ngay trước mặt mình ôm ấp âu yếm nhau mà phi thường thống khổ. (Hai bạn này cũng sẽ có cố sự riêng, mà mình thì chẳng muốn edit chút nào =”=)
Thiên Bảo (niên hiệu của Đường Huyền Tông) năm thứ hai (CN năm 743) sau khi biết được tin tức Khúc Vân đi vào Ngũ Độc, Tôn Phi Lượng không hề do dự, ngay lập tức bỏ xuống hết thảy đi đến Miêu Cương, sau đó trải qua đau khổ mà kẻ khác khó có thể tưởng tượng được, Tôn Phi Lượng cuối cùng gặp được Khúc Vân. Nhưng lúc này Khúc Vân đã không còn hy vọng, không thể tin tưởng bất kỳ một nam nhân nào trên đời này nữa.
Tôn Phi Lượng cũng không nóng lòng muốn chứng minh tâm ý của mình với Khúc Vân, y một mực yên lặng ở bên cạnh Khúc Vân, tin tưởng sẽ có một ngày Khúc Vân chập nhận y, chẳng qua bản thân hắn cũng không nghĩ việc đó sẽ đến quá nhanh.
Tả trưởng lão Ô Mông Quý đối với vị tân giáo chủ mạc danh kỳ diệu này trong tâm vẫn luôn tồn tại bất mãn, tại Thiên Bảo năm thứ hai (CN năm 743) ở Đường Thư Nhạn châm ngòi xuất lĩnh thân tín của mình phát động phản loạn. Mặc dù có hữu trưởng lão Ngải Lê đừng về phía Khúc Vân, nhưng bởi vì Ô Mông đã sớm mưu tính trước, “Linh Xà Sử” Mã Tác trong “Ngũ Sử” lại là con gái lão, mà bên cạnh đó tứ sử lại tọa sơn quan hổ đấu (ngồi trên núi xem hổ đánh nhau = ngư ông đắc lợi), cho nên ngay từ đầu tình thế đối với Khúc Vân rất không có lợi, đại quân phản loạn một trận đã đến gần Chúc Dung cung mà Khúc Vân cư trụ.
Ngay tại tình thế chỉ mảnh treo chuông, Ngải Lê đưa ra một phương pháp khiến kẻ khác phải nghẹn họng trân mắt, sử dụng phương pháp thi luyện (luyện xác chết) từ thời thượng cổ mà Ngũ Thánh giáo phong ấn đã lâu. Loại phương pháp này cần dùng người vốn có võ công cao thâm, rồi dùng thêm các vật kịch độc, cuối cùng luyện thành thi nhân tối cường. Bất đồng với phương pháp bình thường dùng cổ lô (một loại cổ – sâu độc) luyện chế thi nhân là, loại phương pháp này chỉ cần một thời gian ngắn, hơn nữa uy lực vĩ đại, có thể đem công lực của mình tăng lên tới mấy chục lần. Nhưng loại phương pháp này cũng có khuyết điểm trí mạng, phương pháp dùng cổ lô luyện chế thi nhân bình thường chỉ dùng thi thể luyện chế, mà loại phương pháp này phải thi cổ trên người sống, người nhận cổ phải chịu nỗi khổ vạn cổ ăn tim, nhưng lại không thể mất đi ý chi hôn mê, bằng không công sức liền đổ sông đổ bể. Bởi vì trăm ngàn năm qua Ngũ Thánh giáo dùng thử phương pháp này luyện chế thi nhân thì đều thất bại không một lần ngoại lệ, cho nên dần dần bị người ta quên mất.
Tôn Phi Lượng biết rõ sau đó phải lập tức để cho Ngải Lê trưởng lão thi cổ trên người mình.
“Vân, xin tha lỗi, đây là lần đầu tiên ta cố lấy dũng khí ra để gọi tên ngươi như vậy, bởi vì Ngải Lê trưởng lão nói cho dù thành công, ta cũng sẽ mất đi trí nhớ, biến thành một đại độc thi lấy giết chóc làm thói. Ta sợ nếu ta không gọi một tiếng như vậy, về sau cũng sẽ không còn cơ hội. Ta biết, trong lòng ngươi, ta so ra kém hắn, ta cũng không cầu ngươi có thể yêu ta, nhưng là một ngày nào đó ngươi sẽ minh bạch, trên đời này nếu có người yêu ngươi nhất…….thì đó nhất định là ta.”
Nói xong những lời này, tiếp theo Tôn Phi Lượng không hề quay đầu lại mà nhảy thẳng vào vạn cổ huyết trì Ngải Lê đã chuẩn bị tốt. Ngải Lê trưởng lão quả nhiên nói không sai, tại thời điểm Ô Mông Quý dẫn đệ tử xông vào Chúc Dung cung, Tôn Phi Lượng mang theo thống khổ mà thường nhân khó có thể tưởng tượng được đứng vững, thành công biến thành một đại độc thi đáng sợ. Luyện cổ thuật thời thượng cổ quả nhiên không giống bình thường, tình thế lập tức nghịch chuyển, lúc này tứ sử cũng đứng về phía Khúc Vân, phản loạn nhanh chóng bị trấn áp, Ô Mông Quý dẫn theo số ít thân tín chạy trốn tới Hắc Long đàm, thành lập Thiên Nhất giáo.
Vậy Tôn Phi Lượng đâu? Y đã hoàn toàn mất đi trí nhớ, trừ bỏ nghe theo mệnh lệnh của Khúc Vân ra thì không hề biết suy nghĩ một vấn đề gì, ngẫu nhiên sẽ vươn hai bàn tay vô cùng thô to ra ý đồ muốn chạm vào mắt cá chân Khúc Vân một chút, có lẽ là sâu trong lòng y vẫn còn sót lại một chút bản năng chăng. Ngũ Thánh giáo có thể đè ép biến động xuống, công lao của Tôn Phi Lượng là rất lớn, đệ tử Ngũ Độc giáo đối với y phi thường tôn kính, dạy em trai Tử Giai phải gọi y là “Đức Kháng”, trong Miêu ngữ có nghĩa là “Thung lũng mỹ lệ”.
–
Mọi người đọc xong nhất định phải xem clip này: Chuyện tình Lượng Vân T^T Xem đi mà chết ô ô ô~~~~~~~~~~
–
–
Chuyển ngữ: Mộc
Tranh: Y Xuy Ngũ Nguyệt
Nguồn:jeongkimchi.wordpress.com
No comments:
Post a Comment